Subscribe:

Ads 468x60px

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011

KÍNH VẠN HOA - P.4


Suýt chút nữa thì Quý ròm đã té lăn quay ra đất. Nó chẳng hiểu bằng cách nào anh Vũ lại biết vanh vách những hành động của nó như thế. Chẳng lẽ bọn nhóc trong xóm tự nhiên lại phát khùng đến mức chặn anh lại dọc đường và kể hết mọi chuyện với anh?
- Đừng có mà trố mắt ra như thế! - Anh Vũ chậm rãi lên tiếng - Anh chả có tài phép gì đâu! Chỉ nhờ đọc tờ quảng cáo dán trước cổng, anh mới biết được sáng nay em làm gì thôi!
- Thôi rồi! - Quý ròm than trời trong bụng - Hóa ra mọi sự sở dĩ hỏng bét bè be là do cái tờ giấy khốn kiếp này! Tự nhiên nó cảm thấy tay chân xụi lơ, y như sắp chết. Càng ngẫm nghĩ nó càng giận cái thói đểnh đoảng của mình kinh khủng. Nó giận lây cả Tiểu Long. Quỷ tha ma bắt cái thằng to xác này đi, lúc nãy ra về chỉ cần giơ tay ra một cái là bóc được ngay tờ áp-​phích quảng cáo trước cổng, vậy mà nó cũng chẳng chịu nhớ ra cho!
- Như vậy là không phải em đánh rớt diêm xuống giường nữa chứ? - Anh Vũ hỏi, giọng đã thôi cười cợt.
Quý ròm không trả lời. Nó mím chặt môi, ngồi chết cứng trên ghế.
- Nghĩa là em đã tự tiện lấy tấm drap của anh để phục vụ cho những trò thí nghiệm khoa học dở hơi của em? - Giọng anh Vũ mỗi lúc một nghiêm khắc.
Quý ròm vẫn im lặng. Nó muốn nói một cái gì đó cho đỡ nặng nề nhưng chẳng biết phải mở miệng như thế nào. Đằng nào thì nó cũng sai quấy đứt đuôi đi rồi!
Anh Vũ hỏi nó bằng giọng của một quan tòa:
- Em có nhớ anh nói là anh sẽ làm gì nếu em còn phá hỏng đồ đạc của anh một lần nữa không?
- Nhớ! - Quý ròm khẽ cực mình trên ghế.
- Anh sẽ làm gì?
Quý ròm nuốt nước bọt:
- Vứt tất cả những đồ lốc cốc leng keng của em xuống hố rác!
Khi nói đến bốn chữ lốc cốc leng keng mà anh Vũ thường dùng để chỉ các dụng cụ thân yêu của nó, Quý ròm tự nhiên cảm thấy cay cay nơi mũi và nó phải cố kiềm chế để không phát ra tiếng khụt khịt.
Anh Vũ vẫn chẳng tỏ vẻ gì động lòng. Anh trầm giọng:
- Thế nếu bây giờ anh thực hiện những lời anh nói thì sao?
Thoạt đầu, Quý ròm định tỏ thái độ anh hùng. Nó định đáp Anh cứ việc! nhưng chợt nhớ trong đống dụng cụ của mình có cả hai chai bầu mới mượn của phòng thí nghiệm nhà trường, nó đâm chột dạ. Nếu để cho anh Vũ vứt tất cả đi thì biết nói sao với cô Kim Anh dạy hóa học, người đỡ đầu cho nó trong những vụ thí nghiệm khoa học như thế này. Thật là khó xử!
Nhìn vẻ lưỡng lự của Quý ròm, anh Vũ khẽ nhếch môi:
- Thôi được, nếu em không biết phải trả lời như thế nào thì anh sẽ thôi không vứt đồ của em nữa!
Quý ròm chưa kịp thở phào, anh Vũ đã nói tiếp:
- Nhưng với một điều kiện!
- Điều kiện gì? - Quý ròm hoang mang hỏi.
- Em phải chép hai mươi lần câu Tôi không bao giờ lấy đồ của người khác để phục vụ cho những trò nhảm nhí của tôi nữa!
Câu nói của anh Vũ làm Quý ròm nóng ran cả ngực. Đã từng nhiều lần làm hỏng đồ đạc của anh, nay buộc phải hứa không bao giờ lấy đồ của người khác , nó chẳng có gì phải phàn nàn. Điều đó dù sao cũng hợp lẽ công bằng. Nó chỉ tự ái chuyện anh Vũ dùng các từ dở hơi và nhảm nhí để chỉ những thí nghiệm khoa học của nó. Không, đó không phải là trò dở hơi hay nhảm nhí như anh Vũ nghĩ, cũng không phải là trò nghịch phá như bà vẫn mắng! Đó là những trò chơi nghiêm túc! Quý ròm muốn kêu lên nhưng ngực nó cứ tức nghẹn như thể bị ai bóp chặt.
- Em không cần phải quyết định ngay bây giờ! - Tiếng anh Vũ nghe xa xăm như vọng lại đằng sau bức vách - Em có thể suy nghĩ trong vòng hai ngày. Tới ngày thứ ba em nộp những câu chép phạt cho anh!
Nói xong, anh Vũ quay mình bỏ đi, mặc Quý ròm sững người trên ghế thẫn thờ đưa mắt trông theo.
Anh Vũ chưa ra tới cửa phòng thì ba bất ngờ bước vào.
Khi nãy, mải lo đối phó với đòn trừng phạt của anh Vũ, Quý ròm không nghe tiếng xe của ba, nên khi ba thình lình xuất hiện, nó hơi hốt, nhất là nó nhìn thấy ba đang cầm tờ áp-​phích quảng cáo của nó trên tay. Quý ròm phải ngồi thẳng người lên và mím môi hít một hơi rõ dài để trấn tĩnh.
Ba ve vẩy tờ quảng cáo trước mặt, cười cười:
- Tuyệt lắm! Biến nước thành lửa, lấy máu vẽ tranh, thật không thể nào tin được! Lại bán với giá bình dân nữa đấy!
Quý ròm nhìn lom lom tờ quảng cáo trên tay ba, vẻ cảnh giác. Nó chưa rõ thái độ của ba nên vẫn ngồi im, án binh bất động. Tuy nhiên so với anh Vũ, ba dễ chịu hơn nhiều. Xưa nay, ba chưa bao giờ lên tiếng phê phán nó. Có vẻ như ba sẵn sàng tin những hoạt động khoa học của nó là những việc làm bổ ích.
Ba vẫn vui vẻ:
- Làm gì mà ngồi trơ như phỗng thế kia! Thế nào, buổi biểu diễn có thành công không?
Quý ròm liếc mắt về phía anh Vũ, khẽ hắng giọng:
- Dạ, thành công... hừm... tất nhiên... nếu như...
- Cái gì mà tất nhiên , nếu như loạn cào cào lên như thế! Nếu thành công thì có nghĩa là không thất bại chứ?
Quý ròm chưa kịp trả lời thì anh Vũ đã nhìn lên trần nhà, nói bâng quơ:
- Nếu như que diêm không thình lình phát hỏa!
- Phát hỏa à? - Ba hỏi, rồi đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, ba lại tặc tặc lưỡi - Cũng chả sao! Nói chung là chưa đến nỗi nào! Làm trò ảo thuật tất nhiên phải có khói lửa, chỉ có điều phải thật cẩn thận mới được!
Nói xong, ba bước lại đặt tờ quảng cáo xuống trước mặt Quý ròm, nheo mắt bảo:
- Nhưng lần sau có muốn biểu diễn bán vé thì phải hỏi qua ý kiến ba mẹ! Ba nghĩ con chả cần tiền đến mức phải hành động như vậy!
Quý ròm gãi gãi đầu định lên tiếng giải thích thì ba đã bước ra khỏi phòng. Cũng may là ba chưa biết chuyện mình làm cháy tấm drap! Quý ròm tự an ủi và lại nhìn về phía anh Vũ.
Bắt gặp ánh mắt của nó, anh Vũ khẽ nhún vai:
- Hai ngày nữa! Nhớ đấy!
Rồi không để Quý ròm kịp phản ứng, anh cũng bỏ ra nốt.
Trưa đó, Quý ròm ăn cơm một cách uể oải. Câu chép phạt anh Vũ đưa ra khiến lòng nó nặng trĩu. Bắt một nhà khoa học như nó gọi những cuộc thí nghiệm của mình là nhảm nhí cũng chẳng khác nào bắt người công nhân chê bai nhà máy hoặc buộc người nông dân dè bỉu ruộng đồng, thật khó mà làm được! Anh Vũ cho nó một hạn định hai ngày, nhưng nó biết dù thời gi­an đó kéo dài gấp mười lần, nó cũng chẳng thế nào đi đến một quyết định dứt khoát được.
Thấy Quý ròm nhai cơm rệu rạo, biếng nhác khác hẳn thường ngày, mẹ lộ vẻ lo âu:
- Con làm sao thế? Ốm à?
- Dạ, không ạ! - Quý ròm lắc đầu.
Mẹ nhíu mày:
- Hay là hôm nay mẹ không nêm bột ngọt vào thức ăn nên con thấy nhạt miệng?
Quý ròm vẫn lắc đầu.
Nhưng ba thì gật đầu lia:
- Ờ, ờ, đúng đấy! Hèn gì anh có cảm giác món canh hôm nay nhạt nhạt thế nào! Hóa ra là em quên bỏ bột ngọt!
- Không phải là quên! - Mẹ cười - Mấy hôm nay thấy báo đài bảo bột ngọt là chất độc hại nên em cố ý không dùng đó thôi!
- Độc hại ư? - Ba húp một muỗng canh - Thế bột ngọt làm bằng chất gì mà ghê gớm thế?
- Em cũng chả nhớ! - Mẹ lúng túng - Em chỉ nghe người ta bảo thế thôi!
- Đó là chất na­tri glu­ta­mat! - Quý ròm vọt miệng - Trước kia người ta lấy chất này từ đậu xanh, bột mì, đậu phộng khô, bây giờ người ta tổng hợp nó bằng cách lên men vi sinh vật!
- Thế nó độc hại lắm hay sao? - Ba nhìn Quý ròm, hỏi bằng giọng tin cậy.
- Con cũng chả rõ! Một số nhà khoa học cho rằng bột ngọt gây tổn thương não, làm giảm bạch cầu và tỉ lệ huyết sắc tố nhưng đến nay vẫn chưa có một kết luận chính thức nào!
Ba gật gù:
- Ừ, chứ nếu đã biết chắc là nó độc hại thì trên thế giới chả ai cho sản xuất bột ngọt làm gì! - Rồi ba quay sang mẹ, vui vẻ nháy mắt - Vậy ngày mai nhà ta tiếp tục dùng bột ngọt chứ?
Mẹ rụt cổ:
- Em vẫn thấy sờ sợ thế nào!
Bà nói:
- Dùng bột ngọt quen miệng rồi, bây giờ không có nó, cứ thấy món nao cũng nhạt thếch!
- Nếu dùng in ít thì được! - Quý ròm hắng giọng, cố làm ra vẻ chững chạc - Tổ chức Y tế Thế giới vẫn chưa có ý kiến dứt khoát về chuyện này, chỉ khuyến cáo là không nên lạm dụng, đặc biệt không nên dùng để nêm thức ăn cho trẻ em và phụ nữ đang mang thai.
Ba tặc tặc lưỡi:
- Thế thì ta cứ dùng, nhưng dùng in ít thôi! Mỗi khi ướp thịt, ta chỉ cần thêm một tí bột ngọt...
- Không được đâu, ba ơi! - Quý ròm vội vã lên tiếng - Mỗi khi ướp thịt, mẹ thường bỏ đường. Mà bột ngọt thì kỵ đường. Bột ngọt gặp đường sẽ tạo ra chất melanoi­dine, ăn vào khó tiêu lắm!
Ba ngẩn người ra:
- Thế thì biết nêm bột ngọt vào đâu?
Quý ròm bật cười:
- Thì nêm vào muỗng canh trên tay ba ấy!
Ba đưa muỗng canh lên miệng nhấm nháp, rồi cũng cười:
- Ừ nhỉ, phải nêm vào canh thôi!
Anh Vũ và nhỏ Diệp không tham gia vào cuộc tranh luận về đề tài bột ngọt. Nhỏ Diệp mải say sưa tấn công đĩa thịt rán nên thờ ơ với mọi chuyện chung quanh. Anh Vũ lặng lẽ nhai cơm, nghe không sót một lời nhưng chả tỏ thái độ gì.
Mỗi lần liếc về phía anh, Quý ròm đều bắt gặp anh đang nhìn lại mình, ánh mắt có chiều khác lạ. Anh đang nghĩ gì nhỉ, Quý ròm tự hỏi, chả hiểu anh có xem những điều mình nói là nhảm nhí hay không!
Ăn trưa xong, Quý ròm không vào phòng ngủ như thường lệ. Nó không muốn đụng đầu anh Vũ trong lúc này. Hơn nữa, nó cũng đang muốn ở một mình.
Quý ròm lẻn vào phòng học, khép hờ cửa lại. Rồi lôi hai chai bầu trên giá xuống để trước mặt, nó trầm ngâm tính kế.
Nếu gặp lúc bình thường, hai ngày là khoảng thời gi­an quá đủ để Quý ròm đem hai chai bầu này trả lại cho phòng thí nghiệm nhà trường. Kẹt một nỗi, hiện nay trường nó đang đóng cửa chờ nhà máy bên cạnh dời đi.
Nó cũng nghĩ đến chuyện gửi tạm hai chai bầu ở nhà Tiểu Long. Biện pháp này có thể thực hiện dễ dàng bất cứ lúc nào nhưng lại có nguy cơ mất sạch hết oai phong . Trong mắt Tiểu Long, Quý ròm trước nay vẫn là một siêu nhân trong lãnh vực học tập lẫn nghiên cứu khoa học . Mà một siêu nhân thì không thể đem đồ nghề của mình trốn chui trốn nhủi như phường đạo tặc được.
Trong lớp, ngoài Tiểu Long, Quý ròm còn chơi thân với nhỏ Hạnh cận nữa. Nhỏ Hạnh đọc sách đến mờ mắt, nhớ đủ chuyện trên trời dưới đất, được bạn bè mệnh danh là nhà thông thái , thậm chí có đứa còn gọi nó là bộ từ điển biết đi . Nhỏ Hạnh cũng là đứa chuyên môn lật tẩy những trò ảo thuật của Quý ròm. Nó nhớ vanh vách những nguyên tắc vật lý cũng như những phản ứng hóa học đã đọc được trong sách, chẳng có mẹo vặt nào của Quý ròm qua được mắt nó. Chỉ có điều là chúa nhát gan, nhỏ Hạnh chẳng bao giờ dám tự tay thực hành những hiểu biết của mình như Quý ròm.
Nghĩ đến nhỏ Hạnh, Quý ròm nhớ ngay đến thói quen vỗ vỗ trán và cứ chốc chốc lại đẩy gọng kiếng trên sống mũi của nó, liềm mỉm cười một mình. Ở lớp, nhỏ Hạnh học giỏi đều các môn chứ không chỉ nghiêng về các môn khoa học tự nhiên như Quý ròm nên luôn luôn đứng đầu trong bảo xếp hạng.
Tất nhiên nhỏ Hạnh chẳng bao giờ coi Quý ròm là siêu nhân . Chính vì vậy, nếu bây giờ đem hai chai bầu đến nhờ nhỏ Hạnh giữ giùm, Quý ròm chẳng sợ uy tín của mình bị sụp đổ. Nó có thể thú thật hết mọi chuyện với nhỏ Hạnh và chắc chắn nhỏ Hạnh sẽ thừa thông minh để hiểu thấu và thông cảm với những khó khăn của nó.
Nhưng nhỏ Hạnh lại là chúa vụng về. Chính điều này làm Quý ròm lưỡng lự. Nhỏ Hạnh mà rửa chén dứt khoát là đập vỡ chén, rửa ly là đập vỡ ly, đố mà tránh khỏi. Đến nhà nhỏ Hạnh chơi, lần nào Quý ròm cũng nghe bạn mình bị mẹ mắng về tội làm rơi vỡ đồ đạc như thể không làm hỏng một cái gì đó thì nó không phải là nó vậy. Gi­ao các dụng cụ bằng thủy tinh cho một đứa như vậy cất giữ thật chẳng khác nào gi­ao trứng cho ác! Trong khi đó còn những bốn, năm ngày nữa nhà trường mới mở cửa trở lại. Thời gi­an đó đủ để cho nhỏ Hạnh đập vỡ tới hai mươi chai bầu, chứ đừng nói hai chai!
Nếu bây giờ đem hai chai bầu này gửi cho nhỏ Hạnh để năm ngày sau đến gom một đống miểng vỡ đem đi đổ thì thà để cho anh Vũ đập ngay tại đây còn hơn! Quý ròm tặc lưỡi nghĩ thầm và sau một hồi trùng trình, nó buồn bã xách hai chai bầu đặt lại trên giá.
Vẻ lo lắng bồn chồn của Quý ròm không qua được mắt bà.
Ngày hôm sau, nhân lúc chỉ có hai bà cháu ở nhà, bà lại gần Quý ròm, nhỏ nhẹ hỏi:
- Làm gì mà buồn buồn thế cháu?
- Dạ có gì đâu ạ! - Quý ròm chối.
Bà chép miệng:
- Bà thấy cháu lo lo là!
- Không phải đâu bà ơi!
Quý ròm kêu lên. Nhưng bà không tin. Bà vẫn lặng lẽ quan sát nó, rồi lại hỏi:
- Anh Vũ đã làm gì cháu phải không?
Quý ròm lắc đầu:
- Anh Vũ có làm gì đâu!
- Bà nghĩ là có! - Giọng bà nghi ngại - Thằng Vũ là chúa cộc, lẽ nào nó lại bỏ qua cho cháu vụ tấm drap?
Biết không thể nào giấu bà, Quý ròm đưa tay gãi cổ:
- Anh Vũ chỉ bắt cháu chép phạt thôi!
Bà tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Chỉ chép phạt thôi ư?
- Dạ, - Quý ròm nhún vai - Chỉ khi nào cháu không chịu chép, lúc đó anh Vũ mới phá hỏng đồ đạc của cháu!
- Ồ, thế thì cháu chép đi! - Bà nói, giọng đã có phần nhẹ nhõm - Thế mà bà cứ lo đã xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm!
- Nhưng cháu không thể chép bà ạ!
Giọng điệu rầu rĩ của Quý ròm khiến bà ngơ ngác:
- Sao lại thế hở cháu? Chẳng lẽ cháu không muốn giữ mớ chai lọ của cháu lại hay sao?
Quý ròm nuốt nước bọt:
- Cháu muốn. Nhưng cháu đã nói rồi. Cháu không thể chép câu đó được.
- Câu đó là câu gì mà cháu có vẻ bực bội thế? - Bà tò mò hỏi.
Quý ròm nhìn bà, đắn đo một thoáng rồi hắng giọng đọc lên cái câu mà anh Vũ phạt nó phải chép.
Nghe xong, bà ngẩn người ra:
- Câu đó thì có gì là kinh khủng đâu?
Quý ròm nhăn nhó:
- Nhưng cháu không thể gọi những thí nghiệm của cháu là trò nhảm nhí!
- Ối dào! - Bà kêu lên - Gọi gì mà chẳng được! Miễn là mình thoát nạn thôi chứ!
Rồi bà hạ giọng nài nỉ:
- Chép đi cháu! Nghe lời bà, chép đi, đừng có bướng!
- Không được đâu bà ơi! - Quý ròm khăng khăng - Hồi trước ông Bruno thà bị thiêu sống trên giàn hỏa chứ không chịu thừa nhận mặt trời quay quanh trái đất đấy!
- Là sao? Cháu nói gì bà chẳng hiểu!
- Thế này này! - Quý ròm hùng hồn giải thích - Trước kia có một thời người ta cho rằng mặt trời quay chung quanh trái đất, còn trái đất thì đứng yên vì nó là trung tâm của vũ trụ. Đó cũng là quan điểm của Nhà thờ. Về sau, ông Coper­ni­cus rồi đến các ông Bruno, Galileo đều nói ngược lại, rằng mặt trời đứng yên và chính trái đất mới quay chung quanh mặt trời. Ông Bruno bị Giáo hội bắt gi­am tám năm và đưa ra Tòa án Tôn giáo nhưng ông thà bị hỏa thiêu chứ nhất định không chịu nói khác với suy nghĩ của mình! Thế đấy!
- Lạy chúa! - Bà trợn mắt - Sao cái ông Bruno gì gì đó điên quá vậy hở cháu? Cái nào quay quanh cái nào thì liên quan gì đến mình mà phải đưa lưng ra chịu chết? Người ta bảo sao cứ nói theo vậy có phải hơn không?
- Đâu thể nó như bà được! - Quý ròm bật cười - Người ta là nhà khoa học mà lại! Nhà khoa học thì không thể nói sai sự thật được!
- - Nhưng cháu có phải là nhà khoa học đâu! - Bà nhấp nháy mắt - Cháu cứ chép tướng cái câu đó thì đã sao!
Mặc cho bà dụ dỗ, Quý ròm vẫn không nao núng. Nó nói, vẻ kiên quyết:
- Bây giờ cháu còn đi học nhưng biết đâu sau này cháu sẽ trở thành một nhà khoa học. Vì vậy cháu cần phải học tập theo ông Bruno.
Thấy không lay chuyển được đứa cháu cứng đầu, bà thở dài giận dỗi:
- Đã vậy thì mặc cháu! Nhưng mai mốt nhỡ có chuyện gì thì đừng có kiếm bà mà nhè đấy nhé!
- Cháu sẽ không nhè đâu! - Quý ròm nheo mắt trêu bà - Nhà khoa học ai lại nhè!
- Khoa học cái tổ mẹ mày! Có mà bét đít với thằng Vũ!
Bà nói, tức tối và tuyệt vọng. Rồi bà hậm hực bỏ đi.
Chắc bà lo lắng cho mình lắm! Quý ròm nhìn theo bà, buồn rầu nhủ bụng. Nhưng nó không thể làm theo lời khuyên của bà. Nó đã quyết định rồi. Nó sẽ không chép phạt. Hoặc giả, nếu chép nó sẽ thay chữ trò nhảm nhí bằng một từ ngữ khác, ý nghĩa hơn và ít báng bổ hơn. Rồi mặc anh Vũ muốn làm gì thì làm.
Quý ròm nhìn lên tấm lịch trên tường. Hôm nay đã là ngày cuối cùng. Sáng mai, theo lời hẹn, nó phải nộp tờ giấy chép phạt cho anh Vũ nếu muốn cứu mớ chai lọ lỉnh kỉnh của mình. Mặc dù đã quyết tâm bắt chước ông Bruno hy sinh tất cả cho khoa học nhưng mỗi lần nghĩ đến những dụng cụ và thiết bị mà mình đã cất công tom góp bấy lâu nay bỗng chốc bị ném tõm vào hố rác, Quý ròm không khỏi xót ruột. Những lúc ấy, nó phải nghĩ đến hình ảnh ủ rũ của Tiểu Long lúc ngồi ngoài vườn để tự trấn an mình. Ừ, dù sao sự hy sinh của mình cũng không phải là vô nghĩa! Với ba chục ngàn trong túi, hiện nay Tiểu Long chưa thể mua được con gấu bông cho nhỏ Oanh tội nghiệp, nhưng ít ra nó cũng đã cất giữ được một phần ba ước mơ của em gái mình. Những ngày sắp tới, nó và Tiểu Long sẽ nghĩ ra cách kiếm thêm tiền. Chắc chắn là sẽ có cách, mặc dù đó là cách gì thì nó chưa nghĩ ngay ra được.
Trước đây, Quý ròm định bàn với Tiểu Long tổ chức thêm một buổi biểu diễn ảo thuật có bán vé ngay tại nhà bạn mình. Nó đã suy tính kỹ càng về chuyện này. Khu phố Tiểu Long ở là khu phố của dân lao động nghèo, bọn trẻ con ở đó chắc chắn sẽ không đào đâu ra hai ngàn đồng để mua vé. Quý ròm dự tính chỉ bán vé với giá năm trăm đồng. Giá vé thấp nhưng nếu bọn nhóc chen kín cả mảnh sân phía sau nhà Tiểu Long thì số tiền kiếm được cũng không đến nỗi nào.
Nhưng kế hoạch đó chưa kịp thực hiện đã nhanh chóng bị phá sản. Nếu ngày mai Quý ròm không chịu nộp tờ chép phạt hoặc cố tình chép sai những lời anh Vũ dặn thì những dụng cụ hành nghề của nó có nguy cơ bị tan tành. Nghĩ đến đó, Quý ròm bất giác đưa mắt nhìn lên dãy chai lọ đủ kiểu đủ cỡ đang nằm im lặng xếp hàng trên giá gỗ sát tường. Ánh mắt của nó lúc này nom trìu mến lạ. Có vẻ như nó đang thầm nói lời vĩnh biệt với những người bạn đã cùng mình chia bùi xẻ ngọt lâu nay!
Suốt buổi chiều hôm đó, Quý ròm cứ thấp tha thấp thỏm. Nó ở lì trong phòng học, không dám ló mặt ra ngoài. Nó sợ gặp anh Vũ. Nó sợ anh sẽ nhắc nó về chuyện nộp phạt.
Thực ra, nếu anh Vũ muốn gặp nó thì Quý ròm chẳng trốn đi đâu được, nhưng anh Vũ chẳng có ý định đó. Vả lại, nghỉ trưa một chút xíu, anh đã vùng dậy dắt xe chạy đi chơi, đến tối mịt mới về.
Trong bữa cơm, Quý ròm thỉnh thoảng lại liếc về phía anh. Nhưng nó thấy anh chẳng tỏ vẻ gì khác lạ. Anh vẫn thản nhiên nhai cơm, thậm chí không hề nhìn nó.
Ngay cả khi ba xuýt xoa khôi hài:
- Chà, bữa nay chắc là có một tí độc hại trong canh hay sao mà nó ngọt ác!
Cả nhà đều phì cười, duy có anh chỉ nhếch mép một tí ti. Dường như anh đang bận tâm nghĩ ngợi một chuyện gì đó. Chuyện gì nhỉ, Quý ròm tự hỏi, chả rõ nó có dính dáng gì đến mình không!
Quý ròm mang nỗi băn khoăn vô tới tận phòng ngủ. Ngay cả khi đã lên giường rồi, nó vẫn nhìn trộm về phía anh nhưng anh vẫn tảng lờ.
Anh Vũ bật chiếc đèn nhỏ nơi đầu giường, duỗi mình trên tấm drap bà vừa vá lại, ung dung nằm đọc sách. Có vẻ như anh đã quên bẵng lời gi­ao hẹn hôm nào với đứa em khốn khổ đang bồi hồi trằn trọc đằng kia.
Sáng hôm sau, khi Quý ròm dụi mắt lần bước ra phòng khách thì anh Vũ đã đi học.
Nó xuống bếp, rón rén lại gần bà:
- Bà này!
- Gì thế cháu?
- Sáng nay ấy mà! - Quý ròm đột nhiên lúng túng.
- Sáng nay sao?
- Anh Vũ ấy mà!
- Anh Vũ sao?
- Cháu định hỏi là... sáng nay trước khi đi anh Vũ có dặn lại gì không!
- Không! Không dặn gì cả!
Bà đáp, hơi mỉm cười, có lẽ đã đoán ra nỗi lo trong mắt Quý ròm.
Bắt gặp nụ cười của bà, Quý ròm đỏ mặt lẩn vội lên nhà trên. Nó ngồi vào bàn ăn, nhấm nháp qua quít mẩu bánh mì nhỏ bà chừa phần, rồi chui vào phòng học. Đó là nơi trú ẩn tuyệt vời của nó. Xưa nay hễ gặp chuyện gì rắc rối, nó đều chui tọt vào đó.
Gần suốt buổi sáng, Quý ròm chống cằm ngồi suy tư bên bàn học. Đã mấy lần bà thò đầu vào lặng lẽ quan sát, nó cũng không hay biết.
Quý ròm cứ ngồi bất động hoài như thế. Có lúc nó lôi sách ra định đọc nhưng xem lướt vài dòng thấy chẳng lọt vào đầu được chữ nào, nó lại nhét sách vào chỗ cũ.
Mãi đến gần trưa, đoánh anh Vũ sắp về tới, Quý ròm mới lấy giấy ra chép chép xóa xóa. Nó xé bỏ có đến chục tờ giấy, cuối cùng mới hài lòng với câu chép phạt đã được cải biên lại của mình: Tôi không bao giờ lấy đồ của người khác để phục vụ cho những hoạt động khoa học của tôi nữa! .
Quý ròm mới chép được hơn mười câu thì có tiếng thắng xe rít lên ngoài cửa. Chết rồi, anh Vũ về! Quý ròm nhét vội tờ giấy vào ngăn kéo rồi sè sẹ bước tới chỗ cửa phòng, nhướn cổ trông ra.
Không phải anh Vũ, mà là chị Ngần. Chị Ngần dựng xe trước hiên, thong thả bước vào nhà.
Sao chị Ngần lại đến vào giờ này kìa? Quý ròm hơi ngạc nhiên. Trước nay, bao giờ chị Ngần cũng đến chơi vào buổi chiều hoặc buổi tối, đó là khoảng thời gi­an anh Vũ có nhà. Hầu như chưa bao giờ Quý ròm thấy chị xuất hiện vào giờ này. Vậy mà trưa nay chị đến, lạ thật!
Nhưng Quý ròm chẳng buồn nghĩ ngợi lâu. Biết không phải anh Vũ về, nó thở phào một cái rồi quay lại bàn, lôi giấy ra ngồi chép tiếp.
Quý ròm mới chép thêm được hai câu thì cửa phòng bỗng xịch mở khiến nó phải ngừng tay thắc thỏm trông ra. Và nó chợt tròn xoe mắt khi thấy chị Ngần đứng ngay trước cửa.
Quý ròm lật đật đứng dậy kéo ghế mời:
- Chị ngồi chơi!
Chị Ngần không khách sáo gì. Chị bước lại ngồi xuống ghế và tươi cười hỏi:
- Phòng học của em đây hả?
- Dạ.
Quý ròm lí nhí đáp, bụng vẫn chưa hết kinh ngạc. Từ trước tới giờ mỗi khi đến nhà, chị Ngần thường ở ngoài phòng khách hoặc ngồi chơi trong phòng anh Vũ. Chưa bao giờ chị đặt chân vào phòng Quý ròm. Vậy mà không hiểu sao bữa nay chị lại dời gót ngọc vào đây. Chắc anh Vũ chưa về nên chị muốn kiếm nó trò chuyện trong khi chờ đợi! Nghĩ vậy nên Quý ròm liếc đồng hồ, nói:
- Anh Vũ chắc sắp về tới rồi!
Nào ngờ chị Ngần mỉm cười:
- Chị đến tìm em chứ đâu phải tìm anh Vũ!
- Tìm em? - Quý ròm như không tin vào tai mình.
- Dĩ nhiên là tìm em rồi!
Quý ròm chớp chớp mắt:
- Chị tìm em có chuyện gì không?

(Xem tiếp phần 5)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét