Chị Ngầnkhông trả lời thẳng câu hỏi của Quý ròm. Mà hỏi lại:
- Nghe nóiem giỏi môn lý hóa lắm phải không?
Không biếtchi Ngần hỏi câu đó có ý gì, bụng Quý ròm giật thon thót. Nó chẳng rõ giữa câuhỏi của chị Ngần với hình phạt anh Vũ dành cho nó có liên quan gì với nhau haykhông nên cứ ngồi trơ ra, quên cả trả lời:
- Sao, cóphải không?
Thấy Quý ròmngồi không nhúc nhích, chị Ngần lại hỏi.
Quý ròm hítmạnh một hơi rồi cắn môi, bẽn lẽn:
- Ai nói vớichị vậy?
- Anh Vũnói.
Câu trả lờicủa chị Ngần làm Quý ròm há hốc mồm:
- Anh Vũ nóivới chị vậy hả?
- Ừ. Ảnh cònbảo về các môn vật lý và hóa học có khi em còn giỏi hơn ảnh và chị nữa!
- Không cóđâu! Đó là ảnh nhạo em đấy thôi!
Quý ròm phủnhận lời khen của anh Vũ nhưng giọng nó lại nhuốm vẻ xúc động. Nó không hiểutại sao anh Vũ vốn xem những hoạt động khoa học của nó bằng nửa con mắt bây giờlại bốc nó lên tận mây xanh như thế. Trong một thoáng, Quý ròm bỗng nhớ tới ánhmắt khác lạ của anh Vũ nhìn nó hôm nó thuyết trình về đề tài bột ngọt trong bữacơm cách đây mấy ngày. Phải chăng kể từ giây phút đó anh Vũ đã hiểu rằng nhữnggì mà nó say mê đeo đuổi không phải chỉ là trò trẻ con như anh tưởng?
Quý ròm nhìnchị Ngần, ngờ ngợ hỏi:
- Anh Vũ nóivới chị hồi nào vậy?
- Chiều hômqua! - Chị Ngần tủm tỉm - Khi chị nhờ ảnh giải giùm chị một câu đó có liên quanđến hiện tượng vật lý, ảnh chịu thua và bảo chị đi hỏi em!
Quý ròm vừatò mò vừa phấp phỏng. Nó sợ nếu chị Ngần nói ra, nó cũng mít đặc luôn thì thậtlà mắc cỡ. Nhưng cuối cùng không cưỡng được sự hiếu kỳ, nó buột miệng hỏi:
- Câu đố gìvậy chị?
Chị Ngầnvuốt tóc:
- Người tađố tại sao điếu thuốc ta hút, chỗ đầu cháy có khói màu xanh, còn khi ta thởkhói ra thì nó có màu trắng vàng.
Nghe chịNgần đọc câu đố, Quý ròm bỗng phì cười.
- Em cười gìvậy? - Chị Ngần ngơ ngác - Bộ chị đọc sai hả?
- Không phảilà đọc sai! - Quý ròm cố nín cười - Nhưng em nghe chị hỏi, em cứ nghĩ là chịnghiện thuốc lá ghê lắm!
- Em đừng cómà trêu chị! - Chị Ngần làm bộ cung tay - Câu này chị đọc được trên báo chứ đâuphải do chị nghĩ ra!
- À, em biếtrồi! - Quý ròm gật gù - Chị đọc trong mục Đố vui chứ gì?
Chị Ngầnsáng mắt lên:
- Phải rồi!Như vậy là em cũng hay chơi trò giải đố trên báo lắm phải không?
Quý ròm quệtmũi:
- Trước đâythì có, nhưng bây giờ thì em hết thích rồi!
- Tại sao vậy?
Câu hỏi củachị Ngần khiến Quý ròm ngập ngừng. Nó cảm thấy lý do của nó không khiêm tốnlắm. Thực ra năm ngoái nó vẫn còn say mê trò giải câu đố trên các báo. Nhưng kểtừ đâu năm nay, trò chơi đó không còn hấp dẫn nó nữa. Càng ngày những câu đố,kể cả những câu đố mẹo, càng trở nên ít kích thích trí tò mò của nó. Bây giờQuý ròm đã có thể giải đáp hầu hết những câu đố hóc búa một cách dễ dàng. Vìvậy nó đâm chán. Tất nhiên Quý ròm không muốn nói ra sự thật. Nó không muốn chịNgần nghĩ nó là đứa huênh hoang hay tự cao tự đại.
- Tại lúcnày em bận học! - Quý ròm đáp, nó khịt khịt mũi để che giấu sự bối rối.
Chị Ngầnchớp chớp mắt:
- Thế câu đốvừa rồi, em giải đáp được không?
- Dạ được! -Quý ròm liếm môi rồi lấy vẻ nghiêm trang, hắng giọng - Sở dĩ khói ở đầu điếuthuốc đang cháy có màu xanh bởi vì nó có những hạt rất nhỏ, những hạt này làmkhuếch tán ánh sáng và cho thấy màu xanh tức là màu ánh sáng có bước sóng ngắn.Còn màu trắng vàng vì những hạt này lúc đó đã bị hơi nước bao bọc chung quanh!
Rồi nhìn vẻmặt đang ngẩn ra của chị Ngần, Quý ròm chép miệng nói thêm:
- Hiện tượngnày cũng giống như khi ta nhìn thấy màu xanh của bầu khí quyển và màu trắngvàng của những đám mây vậy!
Nghe Quý ròmgiải thích một lèo, đôi mắt chị Ngần ánh lên vẻ thán phục. Chị chặc lưỡi trầmtrồ:
- Anh Vũ nóiquả không ngoa! Em đúng là siêu thật!
Được chịNgần khen, Quý ròm sướng phổng mũi. Ở trường, nó vẫn thường được thầy cô và bạnbè khen ngợi, thậm chí trong những cuộc thi thố cấp thành phố, nó còn được xemlà niềm tự hào của toàn trường. Nhưng những điều đó từ lâu đã là chuyện bìnhthường đối với Quý ròm. Còn chị Ngần lại khác. Lời khen của chị có một giá trịđặc biệt.
Chị Ngầnkhông chỉ khen Quý ròm. Chị còn nói:
- Bây giờ emđọc lại lời giải cho chị chép đi!
Đề nghị của chịkhiến Quý ròm cảm thấy mình quan trọng hẳn lên. Nó sửa lại thế ngồi rồi khoanhtay trước ngực, chậm rãi đọc từng lời cho chị chép, dáng điệu rất là trịnhtrọng.
Đúng lúc đó,anh Vũ về.
Anh bước vàophòng, môi mím lại để khỏi bật cười khi thấy chị Ngần đóng vai cô học trò ngoanngoãn, còn Quý ròm thì nghiêm trang, oai vệ như một ông giáo khó tính.
- Ngần mớitới hả? – Anh hỏi, không nhìn về phía Quý ròm.
Chị Ngầnngừng tay ngước lên, giọng vui vẻ:
- Ừ, Ngầnmới tới! - Rồi chị hớn hở khoe – Quý đã giải giùm Ngần được câu đố rồi!
- Vậy hả? –Anh Vũ hất đầu – Thôi, Ngần chép tiếp đi!
Từ khi anhVũ xuất hiện, Quý ròm đánh mất ngay sự ung dung trước đó. Đang hùng hồn đọc chochị Ngần chép, nóng bỗng im bặt và thu hai tay xuống gầm bàn, chẳng để làm gì.Chỉ đến khi nghe anh Vũ giục chị Ngần, nó mới tằng hắng hai, ba cái để lấy lạibình tĩnh rồi rụt rè đọc tiếp.
Hoàn toànkhông hay biết gì về mối quan hệ “gay cấn giữa hai anh em, chép xong lời giải,chị Ngần buông bút xuống và cười cười nhìn Quý ròm:
- Chị còn mộtcâu nữa!
Nghe chịNgần nói vậy, anh Vũ đưa mắt nhìn Quý ròm có ý dò hỏi. Nhưng Quý ròm lại hiểukhác. Đang bị ám ảnh bởi chuyện nộp bản chép phạt, vừa bắt gặp cái nhìn củaanh, nó giật thót và lật đật thò tay vào ngăn kéo lôi tờ giấy đã chuẩn bị sẵnra, bụng lo ngay ngáy về việc đã đổi chữ “những trò nhảm nhí” trong nguyên vănthành “những hoạt động khoa học” một cách tự tiện và có vẻ gì đó như là tháchthức.
Nhưng maymắn làm sao, thấy Quý ròm lo lắng chìa tờ giấy ra, anh Vũ đã vội vàng xua tay:
- Thôi, chuyệnđó coi như xong rồi!
Thái độ củaanh Vũ bất ngờ đến mức phải ngớ người ra một hồi Quý ròm mới hiểu. Nó sungsướng thở một hơi dài, cảm thấy người tự dưng nhẹ bỗng. Gánh nặng mấy ngày quavẫn đè nặng trong tâm trí nó chợt biến mất một cách vô hình, hệt như bức tượngNữ thần Tự do ở cảng New York bị biến mất thình lình trong màn biểu diễn củanhà ảo thuật David Copperfield vậy.
Chị Ngầnkhông hiểu ất giáp gì, trố mắt hỏi:
- Chuyện gìvậy?
- Ồ, có gìđâu! – Anh Vũ lấp lửng - Chỉ là chuyện vặt thôi!
- Chị bảocòn một câu nữa là câu gì vậy? - Quý ròm láu lỉnh vọt miệng chen ngang.
Quả nhiên,nghe Quý ròm hỏi, chị Ngần quên béng mất thắc mắc. Chị đưa tay bóp bóp trán:
- À, câu đólà như thế này. Trong một cuộc thi điền kinh, khi trọng tài bắn phát súng lệnhra hiệu xuất phát thì giữa người khán giả ngồi trên khán đài cách chỗ trọng tàiđứng khoảng 100 mét với người thính giả nghe tường thuật trực tiếp quara-đi-ô cách đó 1000 ki-lô-mét, ai là người nghe tiếng súng trước tiên?
Chị Ngần hỏiQuý ròm những câu đố lý thú đến nỗi anh Vũ ngồi cạnh cũng thần người ra suynghĩ. Anh đoán là người thính giả ở xa nghe tiếng súng trước thì chẳng ai mấtcông đánh đố làm gì. Nhưng tại sao người ở xa nghe thấy tiếng súng trước ngườiở gần thì anh lại không thể giải thích suôn sẻ được vì vậy anh ngồi im đưa mắtnhìn Quý ròm.
Khác với lầntrước, lần này Quý ròm nhíu mày ra vẻ băn khoăn tợn. Chị Ngần nhìn lom lom vàomặt Quý ròm, lo âu hỏi:
- Câu đố khóquá hả em?
Quý ròm lắcđầu:
- Câu đókhông khó, nhưng thiếu những giả thiết cụ thể thành ra không rõ ràng!
- Không rõràng? - Chị Ngần ngơ ngác.
- Lẽ ra câuđố phải chi biết vị trí chính xác của người tường thuật viên! - Quý ròm chậmrãi giải thích - Nếu anh ta ngồi trên khán đài thì người khán giả sẽ nghe thấytiếng súng trước. Còn nếu anh ta cầm mi-crô đứng ngay tại điểm xuất phát cuộcthi, nghĩa là đứng kế người bắn súng hiệu, thì người thính giả nghe thấy tiếngsúng trước tiên!
- Làm sao màngười ở xa 1000 ki-lô-mét lại có thể nghe thấy tiếng súng trước người ở cáchđó chỉ 100 mét được? - Chị Ngần kêu lên, giọng nghi hoặc.
Quý ròm mỉmcười:
- Chuyện nàychẳng có gì lạ! Bởi khi trọng tài bắn phát súng lệnh thì sóng âm của tiếng nổsẽ biến đổi thành sóng điện trường vô tuyến thông qua máy phát tại chỗ. Sóngđiện trường được phát lên không trung và truyền đi trong không khí với vận tốckhoảng 300.000 ki-lô-mét/giây. Trong khi đó sóng âm truyền trong không khíchỉ đạt vận tốc khoảng 343 mét/giây. So sánh hai vận tốc, chị sẽ thấy trong khisóng âm đi được một mét thì sóng điện trường đã đi được gần 900 ki-lô-mét.Như vậy người thính giả ở xa nghe thấy tiếng súng trước người ngồi xem trên sânlà chuyện tất nhiên!
Anh Vũ ngồibên chăm chú nghe, đầu gục gà gục gặc. Còn chị Ngần thì đợi Quý ròm dứt câuliền hớn hở reo lên:
- Hay quá!Nếu em không cắt nghĩa rõ ràng như vậy, chị chẳng tài nào lần ra nổi!
Rồi lật vộicuốn tập trên tay, chị nhanh nhẩu giục:
- Bây giờ emnói lại lần nữa đi!
Quý ròm gãiđầu:
- Nhưng cònvị trí của người tường thuật...
- Không sao!- Chị Ngần hăm hở - Nếu đề bài không rõ ràng thì mình cứ nêu cả hai trường hợp.Có vậy tòa báo họ mới sợ!
Nhìn bộ tịchhăng hái của chị Ngần, Quý ròm không khỏi cười thầm. Chị cũng hiếu thắng hệtnhư mình! Nó nhủ bụng và cảm thấy vui vui với điều vừa khám phá.
Ngày hôm nayquả thật là ngày vui của Quý ròm. Suốt cả buổi sáng nó cứ thấp thỏm không yên,bụng lúc nào cũng lo ngay ngáy đến số phận của đống chai lọ bảo bối. Cứ nghĩtất cả thế là đi tong hết, vậy mà trong phút chốc mọi sự lại đảo lộn tùng phèo,thật không thể nào tin được! Chị Ngần xuất hiện như một bà tiên bước ra từnhững câu chuyện cổ, kéo theo cả sự thay đổi thái độ của anh Vũ. Còn Quý ròm từvị trí là một tên tội phạm bỗng chốc nhảy vọt lên vai trò của một vị cứu tinhvĩ đại, oai phong ra phết!
Nhưng điềuhạnh phúc hơn hết là cuối cùng, trên con đường khoa học gian nan của mình, Quýròm đã tìm được một người bạn tâm đắc là chị Ngần. Chị Ngần khoái nó đến mứcsau khi chép xong lời giải cho câu đố thứ hai, liền chớp chớp mắt gạ:
- Nghe anhVũ nói em làm trò ảo thuật hay lắm phải không? Bây giờ em biểu diễn vài trò chochị xem với!
- Trò ảothuật ấy à?
Không ngờchị Ngần lại yêu cầu đột ngột như vậy, Quý ròm đâm lúng túng. Miệng nó hỏi lạimà mắt thì lấm lét nhìn anh Vũ.
Biết Quý ròmcòn ngần ngại sau những chuyện vừa rồi, anh Vũ khẽ hắng giọng:
- Biến nướcthành lửa, lấy máu vẽ tranh gì gì đó!
Anh nói,giọng cố làm ra vẻ thờ ơ nhưng rõ ràng ngụ ý trấn an Quý ròm.
Quý ròm làmgì chẳng hiểu biết điều đó. Nó còn biết vì mới trách phạt nó cách đây ba ngàynên lúc này anh Vũ không tiện cổ vũ nó một cách mạnh mẽ. Nhưng dù sao đi nữaanh Vũ ngày hôm nay đã không còn là anh Vũ của những ngày trước đó. Và Quý ròmchẳng mong gì hơn nữa.
Nhưng khi nócúi xuống định vói tay kéo thùng các-tông dưới gầm bàn ra thì bà đã thò đầu vàophòng:
- Ra ăn cơmđi các cháu!
Chị Ngần tớivào khoảng chín giờ.
Hôm qua Quýròm hẹn với chị là sáng nay nó sẽ biểu diễn cho chị xem một vài trò lạ mắt. ChịNgần thích lắm. Chị bảo tuần tới chị đi píc-níc với một đám bạn, vì vậy chịmuốn có một trò hay hay nào đó để góp vui với bạn bè. Nghe chị nói vậy, Quý ròmcười cười:
- Cái đó thìchị khỏi lo! Rồi chị sẽ có khối trò!
Tới nơi,chào bà xong, chị Ngần rảo ngay lại phòng Quý ròm.
- Em chuẩnbị xong chưa? - Vừa bước vào, chị Ngần đã lật đật hỏi.
- Xong rồi!- Quý ròm tươi tỉnh chỉ tay vào chiếc thẩu thủy tinh đặt trên bàn - Chị thấycái gì đây không?
Chị Ngầnngồi xuống ghế, tò mò nhìn chiếc thẩu:
- Chiếc thẩuchứ cái gì? Nước gì trong veo trong đó vậy?
Quý ròm mỉmcười:
- Nước lạnh!
Rồi nó cầmhai mảnh thủy tinh vỡ đặt sẵn trên bàn giơ lên, mặt nghiêm lại:
- Quý bà xemđây! Đây là một chiếc ly đã vỡ làm hai mảnh! Quý ông...
Đang nói,Quý ròm bỗng khựng lại. Nó sực nhớ trong phòng lúc này chỉ có chị Ngần và nó,liền đỏ mặt chữa thẹn:
- Chết rồi,em quen miệng...
Chị Ngần vuivẻ:
- Quen miệngcũng chả sao! Chỉ có điều ở đây chẳng có quý ông nào hết!
Quý ròm cốmím chặt môi nhưng chẳng làm sao lấy lại được vẻ trang nghiêm khi nãy. Nó đànhtoét miệng cười:
- Bây giờchị xem đây! Em sẽ bỏ hai mảnh vỡ này vào chiếc thẩu!
Nói xong,trước cặp mắt hau háu của chị Ngần, Quý ròm từ từ hạ tay xuống và nhúng haimảnh thủy tinh vào thẩu nước.
Lạ thay,mảnh thủy tinh nhúng tới đâu liền biến mất tới đó! Đến khi Quý ròm buông taythì hai mảnh thủy tinh hoàn toàn chìm hẳn vào trong nước và tan biến không cònmột dấu vết.
Chị Ngầnchồm người tới trước cố nhìn cho kỹ hơn. Nhưng chị chỉ thấy trước mặt là mộtthẩu nước trong suốt. Những mảnh ly vỡ chẳng rõ đi đằng nào.
- Chẳng lẽchúng lại tan trong nước? - Chị nhìn Quý ròm, ngẩn ngơ hỏi.
Quý ròm cườibí ẩn:
- Khôngnhững chúng chỉ tan đi, mà sau khi tan chúng tự động biến thành một chiếc lymới!
Vừa nó Quýròm vừa thò tay vào thẩu nước và nhẹ nhàng nhấc lên một chiếc ly lành lặn, mớinguyên trước vẻ mặt sững sờ của chị Ngần.
Chị Ngần trốmắt nhìn chiếc ly Quý ròm vừa vớt lên có đến gần một phút. Mãi một lúc, chị mớiấp úng:
- Làm sao cóthể như thế được!
Quý ròm nhúnvai:
- Thì đã bảolà ảo thuật mà lại!
Chị Ngầnchìa tay ra:
- Em đưachiếc ly cho chị xem một tí nào!
Sau khi cầmchiếc ly trong tay, chị Ngần xoay tới xoay lui, nghiêng nghiêng ngó ngó, thậmchí chị còn đưa lên tận mắt săm soi từng li từng tí. Xem xét một hồi, chẳngphát hiện được điều gì khả nghi, chị đành tặc lưỡi đưa trả chiếc ly cho Quýròm:
- Hay thật!Chẳng tìm thấy chỗ giáp mí đâu cả! Cứ hệt như một chiếc ly nguyên!
Rồi chị nhìnQuý ròm, cười cầu tài:
- Em làm saohay vậy? Nói cho chị biết đi!
Quý ròm nhănnhó:
- Em nói rachị sẽ hết thấy hay liền!
- Không saođâu! Em cứ nói đi! - Chị Ngần nhanh nhẩu - Dù thế nào đi nữa chị vẫn cứ thấytrò này hay như thường!
- Thôi được!Chị hãy xem đây!
Quý ròm thởmột hơi dài và lại thò tay vào thẩu nước. Đến khi Quý ròm rút tay lên, chị Ngầnliền bật lên một tiếng la hoảng:
- Trời đất!Ở đâu ra vậy?
Ở trong tayQuý ròm lúc này là hai mảnh ly vỡ khi nãy. Nó thả những mảnh vỡ xuống bàn, hómhỉnh:
- Thì ởtrong thẩu nước ra chứ đâu!
Chị Ngầnquay sang chiếc ly lành lặn:
- Thế cònchiếc ly này?
- Thì cũng ởtrong thẩu.
Mắt chị Ngầntròn xoe:
- Nhưng chịcó nhìn thấy gì trong thẩu nước đâu!
- Làm saochị thấy được! - Quý ròm mỉm cười - Chị xem lại lần nữa nè!
Quý ròm lạicầm lên chiếc ly và nhặt hai mảnh vỡ bỏ vào thẩu nước.
Cũng hệt nhưlúc nãy, tất cả khi chìm vào nước đều biến mất tăm mất tích. Cứ như Quý ròmchưa hề bỏ một thứ gì vào thẩu vậy.
- Bây giờthì chị hiểu rồi! - Chị Ngần gật gù - Có nghĩa là em đã đặt sẵn chiếc ly kiatrong thẩu từ trước?
Rồi khôngđợi Quý ròm xác nhận, chị thắc mắc tiếp:
- Nhưng làmsao những chiếc ly có thể vô hình khi ở trong nước được?
- Thực rađây không phải là nước lạnh! - Quý ròm khịt khịt mũi - Nước đựng ở trong thẩuvốn là một thứ chất lỏng không màu được điều chế từ tétraclobenzen. Chấtlỏng này có cùng chiết suất với thủy tinh, vì vậy những vật dụng bằng thủy tinhkhi ngâm trong đó lập tức trở nên vô hình!
- Thì ravậy! - Chị Ngần thở phào, thỏa mãn vì đã biết được chìa khóa của sự bí mật.Nhưng liền sau đó, chị lộ vẻ băn khoăn - Trò này hay thì hay thật nhưng khôngthể diễn trong buổi píc-níc được! Thẩu lọ cồng kềnh, dễ vỡ như thế này làm saomà đem đi!
- Vậy để embày cho chị trò khác! - Quý ròm nhiệt tình.
Nói xong, nórút từ trong ngăn kéo một tấm bìa cứng đặt lên bàn.
- Trò lấymáu vẽ tranh hả? - Chị Ngần nhìn tấm bìa dựng đứng, hồi hộp hỏi.
- Không! -Quý ròm quệt mũi - Trò này hay hơn nhiều!
Đang hàohứng quảng cáo, sực nhớ ra một việc quan trọng, Quý ròm nhớn nhác:
- Chết rồi!Chị đợi em một chút!
Rồi không đểchị Ngần kịp hỏi lại, nó ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi phòng.
Quý ròm chạytọt ra cổng, một lát lại chạy vào. Lần này, vừa đặt chân tới cửa, nó đụng ngayphải bà.
Bà đang lúihúi quét hiên, nghe tiếng chân, liền ngước lên:
- Này, này,cháu làm gì mà chạy bổ nháo bổ nhào thế? Thong thả mà đi không được hay sao!
- Dạ.
Quý ròm hãmđà phi lại. Nó bước chầm chậm, mắt vẫn cảnh giác nhìn bà, một tay giấu saulưng.
Nhưng bà đãquá quen với những thủ đoạn của Quý ròm. Bà đứng thẳng người lên, hất đầu hỏi:
- Cháu lạigiấu cái gì nữa đấy?
- Có gì đâuạ! - Mắt Quý ròm chớp lia chớp lịa - Cháu chỉ mua một cục kẹo thôi!
Bà có vẻkhông quan tâm đến câu trả lời của Quý ròm. Bà nhìn sững phía sau lưng nó, kinhngạc kêu lên:
- Lại cókhói nữa! Cháu lại định nghịch với lửa như lần trước hay sao?
- Đây làkhói chứ không phải là lửa!
Quý ròm cườikhổ, rồi như để chứng minh lời nói của mình, nó bấm bụng chìa bàn tay giấu saulưng ra.
- Lạy chúa!- Bà sững sờ nhìn điếu thuốc đang ngún khói trên tay đứa cháu, miệng lắp bắp -Bây giờ cháu lại tập tành cái trò hút sách này nữa ư?
- Không phảilà hút! - Quý ròm gãi tai - Cháu chỉ dùng nó để làm... thí nghiệm khoa họcthôi!
Lời giảithích của Quý ròm giúp bà yên tâm được một chút. Nhưng bà vẫn làu bàu:
- Khoa họcvới chả khoa học! Chẳng lẽ anh Vũ của cháu chưa ném hết cái đống chai lọ lỉnhkỉnh của cháu đi hay sao?
- Anh Vũ chảmắng cháu về chuyện đó nữa đâu bà ơi! - Quý ròm toét miệng cười - Anh còn bảocháu dạy chị Ngần làm trò ảo thuật nữa cơ đấy!
Rồi trước vẻmặt ngạc nhiên đến sửng sốt của bà, Quý ròm co giò phóng vèo qua cửa sổ và sauba cú nhảy đã đứng chễm chệ ở trong phòng.
Chị Ngầnnhìn điếu thuốc trên tay Quý ròm:
- Cái này đểlàm gì vậy?
- Để làm nhưthế này này!
Vừa nói Quýròm vừa dí đầu thuốc đang cháy vào tấm bìa trên bàn.
Ngay tứckhắc, tấm bìa bén lửa. Nhưng nó chỉ cháy theo những đường ngoằn ngoèo. Nhữngphần còn lại vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Trong thoángchốc, những con chữ dần dần hiện lên từng nét một theo đà lửa cháy và đến khingọn lửa cháy hết, trên tấm bìa hiện lên rõ mồn một hai chữ Vần Ngũ .
- Hai chữnày nghĩa là gì? - Chị Ngần ngơ ngác hỏi.
- Chị khôngbiết hai chữ này thật hả? - Quý ròm hỏi lại bẵng giọng tinh quái.
Chị Ngần vẫnthật thà:
- Làm saochị biết được! Lạ hoắc à!
Quý ròm nheomắt, láu lỉnh:
- Vần Ngũtức là Vũ Ngần đấy!
- Chị cốccho em một cái bây giờ!
Chị Ngần đỏmặt la lên. Nhưng chị vừa chồm tới thì Quý ròm đã kịp lùi tuốt ra xa.
- Đừng,đừng! - Quý ròm xua tay rối rít - Nếu chị không thích hai chữ này thì thôi! Emsẽ làm cho chị hai chữ khác!
- Nhớ đấynhé! - Chị Ngần hăm he - Em mà còn giở trò nghịch tinh, chị sẽ méc anh Vũ đấy!
- Được rồi!- Quý ròm cười hì hì - Hôm nào sắp tới ngày đi píc-níc, chị báo em, em sẽchuẩn bị sẵn cho chị một tấm bìa khác!
Chị Ngần gụcgặc đầu, rồi chị tò mò hỏi:
- Nhưng emlàm thế nào mà lửa cháy thành chữ thế?
- Có gì đâu!- Quý ròm nhún vai - Những con chữ cháy được là do bị oxy hóa bởi dung dịchkali nitrate. Trước đó em đã dùng kali nitrate kẻ chữ lên tấm bìa. Hễ gặp lửalà những chữ này tự độc bốc cháy!
Nghe vậy chịNgần mừng rỡ:
- Nếu chỉđơng giản như em nói thì trò này có thể diễn trong buổi đi chơi sắp tới đượcđây!
- Dĩ nhiênrồi! - Quý ròm gật gù, vẻ đắc ý - Nhưng chưa hết đâu! Em sẽ chỉ cho chị thêmmột trò nữa!
- Hay bằngtrò vừa rồi không? - Chị Ngần phập phồng hỏi.
- Rồi chị sẽthấy!
Quý ròm đáplấp lửng. Rồi thò tay vào ngăn kéo, nó lấy ra một cây kim dài và năm quả bongbóng chưa thổi đặt lên bàn.
Quý ròm chúmmiệng thổi một quả cho căng phồng lên rồi một tay cầm quả bóng một tay cầm câykim, nó nheo mắt nhìn chị Ngần:
- Nếu câykim đâm vào quả bóng thì theo chị điều gì sẽ xảy ra?
Chị Ngầnchớp mắt:
- Dĩ nhiênlà quả bóng sẽ nổ!
- Chưa chắc!
Vừa nói Quýròm vừa từ từ dí sát mũi kim nhọn vào quả bóng.
Chị Ngần bấtgiác nhắm tịt mắt lại, còn hai tay thì bịt chắt lấy tai.
- Chị mở mắtra chứ! - Quý ròm hắng giọng - Xem ảo thuật ai lại nhắm mắt bao giờ!
Chị Ngầnkhăng khăng:
- Kệ chị!
Quý ròm khẽnhún vai. Nó lặng lẽ nhấn mạnh cây kim vào quả bóng:
- Xong rồi!
Chị Ngầnkhông mở mắt ra ngay. Chị sợ bị Quý ròm đánh lừa. Mãi một lúc, chị mới hé hémắt rồi từ từ mở ra. Và đến khi nhìn thấy rõ rệt cây kim đã đâm xuyên qua quảbóng mà quả bóng vẫn căng tròn như cũ, mắt chị trố lên:
- Ôi, hayquá!
Quý ròm cườikhoái chí. Nó không nói gì, chỉ mỉm cười cầm chuôi kim kéo nhẹ.
Lần này thìchị Ngần không nhắm mắt nữa. Chị nín thở nhìn sững cây kim đang được Quý ròmnhẹ nhàng rút ra khỏi quả bóng và chỉ đến khi Quý ròm đã rút hẳn cây kim ra màquả bóng vẫn không phát nổ, chị mới thở phào reo lên:
- Thật tuyệtvời! Đúng là không thể nào tin được!
Quý ròm chìacây kim và quả bóng về phía chị Ngần, vui vẻ:
- Chị làmthử xem!
Chị Ngần rụtcổ:
- Eo ôi, chịkhông dám đâu!
- Chị đừngsợ! - Quý ròm trấn an - Đây là quả bóng đặc biệt mà!
Được Quý ròmbảo đảm, chị Ngần rụt rè cầm lấy cây kim và quả bóng. Nhưng chị vẫn để cây kimxa xa, không dám đâm vào.
- Chị cứchích mạnh vào đi! - Quý ròm động viên - Không hề gì đâu!
Chẳng biếtlàm sao, chị Ngần đành nhắm mắt mím môi chích mạnh .
Đoàng mộttiếng, quả bóng nổ tung. Còn chị Ngần thì bật lùi ra sau mấy bước, mặt mày táixanh tái xám...
- Ơ... ơ...
Hồn vía lênmây, chị đặt tay lên ngực, miệng kêu lên những tiếng bàng hoàng.
Quý ròm nhănrăng cười:
- Tại chịchích mạnh quá! Mạnh vừa vừa thôi!
Nó liền thổimột quả bóng khác, rồi nhón lấy cây kim trên bàn tay vẫn còn run rẩy của chịNgần, liếm môi bảo:
- Chị xem emlàm đây này!
Quý ròm thậntrọng đặt mũi kim sát vào quả bóng, đâm vụt một cái. Cây kim chui vào bên trongmột cách gọn gàng. Nó thả tay ra, cây kim vẫn còn cắm nơi quả bóng, khẽ rungrinh.
Chị Ngầnthuỗn mặt nhìn, cố nhớ lấy động tác của Quý ròm.
Quý ròm lạirút cây kim ra. Nhưng lần này, nó chưa kịp đưa cho chị Ngần đã nghe đằng trướcnhà có tiếng léo nhéo và trong thoáng mắt, Tiểu Long và nhỏ Hạnh đã tươi cườixuất hiện nơi cửa phòng.
Vừa nhácthấy cặt mắt kính lấp loáng của nhỏ Hạnh, bụng Quý ròm đã giật thon thót. Aichứ nhỏ Hạnh thì nó biết tỏng tòng tong mọi mánh khóe của Quý ròm. Làm tròtrước mặt nó chẳng khác nào lấy vải thưa che mắt thánh. Nhưng khách tới nhà chảlẽ không tiếp, Quý ròm đành cười gượng gạo:
- Mấy bạnngồi chơi đi!
Rồi quaysang chị Ngần, nó giới thiệu:
- Đây là Hạnhvà Tiểu Long, bạn em!
Chị Ngầnnhìn hai đứa trẻ, miệng xuýt xoa:
- Các emngồi xem!
- Bạn Quýròm làm ảo thuật hay lắm đấy!
Nhỏ Hạnhnhận xét bằng giọng điệu tự nhiên nhưng Quý ròm cứ thấy nhồn nhột. Nó chẳnghiểu nhỏ Hạnh nói thật lòng hay có ý giễu cợt nó.
Quý ròm phớtlờ, quay nhìn Tiểu Long vẫn đang đứng đực giữa phòng:
- Ngồi ghếđi chứ!
Tiểu Longnhe răng cười:
- Tao đứngxem cho rõ!
Lúc này chịNgần đã đón lấy quả bóng và cây kim từ tay Quý ròm. Và bắt chước Quý ròm, chịcẩn thận đưa mũi kim sát vào quả bóng, nhấn phụp một phát. Nhưng trái với ýnghĩ của chị, quả bóng lại nổ đánh đoàng .
Chị Ngầngiật nẩy người, nhưng không đến nỗi hốt hoảng thối lui như khi nãy.
Nhìn vẻ mặtngẩn ngơ của chị, Quý ròm nhăn mũi:
- Tại chịlàm sao ấy!
- Chị có làmsao đâu! - Chị Ngần nuốt nước bọt - Chị làm giống hệt em thôi!
- Giống hệtđâu mà giống hệt! Chị xem lại lần nữa nè!
Quý ròm thổimột quả bóng khác rồi lại cầm cây kim đâm vào rút ra một cách nhẹ nhàng.
Tiểu Longđứng bên cạnh bỗng dưng cảm thấy ngứa tay:
- Mày đưatao làm thử nào!
Quý ròm đưacây kim và quả bóng cho Tiểu Long, kèm theo lời đe dọa:
- Coi chừngnổ đấy!
- Không nổđâu! - Tiểu Long cố nói cứng.
Nhỏ Hạnh nãygiờ ngồi im bỗng bất thần vọt miệng:
- Nổ là cáichắc!
Nghe nhỏHạnh tuyên bố có vẻ dứt khoát, Tiểu Long đâm chột dạ. Nó liếc nhỏ Hạnh, tầnngần hỏi:
- Sao bạnbiết?
Quý ròm trợnmắt nhìn nhỏ Hạnh tỏ ý hăm he nhưng nhỏ Hạnh vẫn tảng lờ. Nó đẩy gọng kính trênsống mũi, thản nhiên:
- Sao lạikhông biết! Hễ bạn đâm sai chỗ là nó nổ liền!
Trong khiQuý ròm mặt nhăn mày nhó thì Tiểu Long cúi đầu tò mò quan sát quả bóng trêntay. Chị Ngần cũng xích lại nghiêng đầu ngắm nghía.
Xoay ngangxoay dọc quả bóng một lát vẫn chẳng phát hiện ra điều gì khác lạ, Tiểu Longđang định giơ kim đâm đại thì chị Ngần bỗng la lên:
- Ôi, có cáigì sáng sáng đây nè!
- Đâu? Cáigì đâu?
Tiểu Longhấp tấp hỏi và theo tay chỉ của chị Ngần, quả nhiên nó trông thấy một vệt sánglấp lánh trên quả bóng. Vệt này rất nhỏ, cỡ bằng móng tay út, lại cùng màu vớiquả bóng, mắt thường không thể thấy được. Nếu Tiểu Long không tình cờ xoay vệtnày về phía ngọn đèn khiến nó phản chiếu ánh sáng thì chị Ngần có tinh mắt đếnđâu cũng không tài nào phát giác ra.
Cả hai lậptức dí sát mắt vào vệt sáng khả nghi này. Nhưng sau một hồi chụm đầu nghiên cứu, cả Tiểu Long lẫn chị Ngần vẫn chẳng đoán ra cái vệt sáng đó là thứ quái quỷgì.
Quý ròm đứngđằng sau chiếc bàn lặng lẽ theo dõi, chẳng nói một lời. Chỉ đến khi Tiểu Longthò tay định thử cào lên vệt sáng, nó mới trầm giọng bảo:
- Khỏi cào!Đó là miếng băng keo!
- Băng keo?- Tiểu Long ngẩn người - Băng keo để làm gì?
Quý ròm chưakịp trả lời thì nhỏ Hạnh đã cười khúc khích:
- Băng keogiúp cho quả bóng khỏi bị rách khi mũi kim đâm vào chứ để làm gì!
Lời giảithích của nhỏ Hạnh khiến Tiểu Long vỡ lẽ. Nó liền dí mũi kim vào ngay chỗ miếngbăng keo chích mạnh một cái. Quả nhiên mũi kim xuyên qua ngọt xớt mà quả bóngvẫn y nguyên.
Chị Ngần reolên:
- Hay quá!Cho chị thử một cái nào!
Sau khi làmthử một cái mà quả bóng vẫn... không chịu nổ, chị Ngần mừng rơn. Chị nhìn Quýròm, hào hứng:
- Bạn chị màthấy chị làm như thế này, tụi nó sẽ phục lăn ra mất!
Rồi dườngnhư đã thỏa mãn với hai màn ảo thuật vừa học được sáng nay, chị Ngần liền cáotừ ra về.
Ra tới cửaphòng, chị còn quay lại dặn Quý ròm:
- Em nhớ vụtấm bìa cho chị đấy nhé!
- Chị yêntâm! - Quý ròm gật đầu, rồi như sực nhớ ra nó cầm hai quả bóng chưa thổi cònnằm tênh hênh trên bàn bước lại dúi vào tay chị - Chị cầm mấy cái này về tậpcho quen tay đi!
Đợi cho chịNgần đi khuất, Quý ròm quay lại ngoắc Tiểu Long:
- Mày vớinhỏ Hạnh đi đâu đây?
- Đi chơi! -Tiểu Long vừa đáp vừa tiến lại.
- Xạo đimày!
Tiểu Longcười hì hì chìa cuốn tập vẫn kẹp dưới nách nãy giờ ra:
- Nói đùachứ tao định nhờ mày giảng giùm mấy bài tập đại số của thầy Hiếu!
Quý ròm ngạcnhiên:
- Sao màykhông nhờ nhỏ Hạnh?
Tiểu Longnhún vai:
- Tao cũngmuốn tới xem mày có hề gì không!
Quý ròm trốmắt:
- Hề gì làsao?
- Vụ cháytấm drap đó!
- Ồ, khôngsao! - Quý ròm tươi tỉnh vỗ vai bạn - Ổn cả rồi! Thậm chí tao còn định tiếp tụctổ chức thêm một buổi biểu diễn bán vé ở nhà mày nữa kia! Mày đã có sẵn ba chụcngàn rồi, diễn thêm một buỗi nữa...
- Ba chụcngàn đâu mà ba chục ngàn!
Tiểu Longthình lình cắt ngang khiến Quý ròm chưng hửng:
- Chứ tiềnhôm trước...
Tiểu Longkhụt khịt mũi, không để bạn mình nói hết câu:
- Hôm trướcnhà tao thiếu tiền đóng tiền điện, tao hỗ trợ hết mười ngàn rồi!
- Mày đừnglo! - Quý ròm trấn an bạn - Dù sao với hai chục ngàn còn lại...
- Hai chụcngàn cũng chẳng còn!
Một lần nữaTiểu Long lại làm Quý ròm cụt hứng. Nó há hốc miệng:
- Mày hỗ trợtiền gì nữa vậy?
Tiểu Longtặc lưỡi:
- Vừa rồiông tổ trưởng tổ dân phố đi từng nhà quyên góp tiền ủng hộ cho đồng bào bị lũlụt ở mấy tỉnh miền Tây. Tao xem ti-vi thấy cảnh lũ lụt tội quá, thế là...
Đến lượt Quýròm ngắt lời bạn:
- Thôi, taohiểu rồi! - Rồi nó gật gù hắng giọng - Nhưng mày cứ yên chí, sớm muộn gì tụimình cũng sẽ nghĩ ra cách...
Một tiếngxoảng đột ngột vang lên cắt đứt câu nói của Quý ròm. Nó và Tiểu Long lập tứcquay phắt người lại.
Bên cạnhchiếc bàn, nhỏ Hạnh đang bối rối đứng thộn mặt ra.
- Gì vậyHạnh? - Tiểu Long nhớn nhác hỏi.
Nhỏ Hạnh ấpúng:
- Hạnh đangcắm cúi xem chiếc thẩu không hiểu sao lại... đụng rớt cái ly!
Vừa nói nóvừa lấm lét nhìn Quý ròm. Nhưng Quý ròm lại nhoẻn miệng cười:
- Cảm ơnHạnh nhé!
- Sao Quýlại cảm ơn Hạnh? - Nhỏ Hạnh ngơ ngác.
- Bởi nếuHạnh cắm cúi xem chiếc ly không hiểu sao lại đụng rớt cái thẩu thì chắc tôiphải bỏ nghề mất!
Câu nói củaQuý ròm khiến nhỏ Hạnh dù chưa hết thảng thốt cũng phải phì cười.
Trong khiđó, không đợi ai nhắc nhở, Tiểu Long đã tự động phóng ra khỏi phòng đi tìm kivà chổi. Từ ngày chơi với Quý ròm, nó đã quen với công việc này rồi...
Nguyễn NhậtÁnh
Thành phố HồChí Minh 1995
0 nhận xét:
Đăng nhận xét